Banner 2

Banner 2

22 tháng 2, 2013

Hãy như thế...cậu nhé!



Tớ biết…

Ừh, biết rất rõ chứ…

Tớ biết, cái cách cậu như người vô hồn nhìn vào màn hình máy tính mà không cảm nhận được rằng mình đang đối diện với điều gì, không hề có một hình ảnh nào phản chiếu trở lại trong đôi mắt ẩy của cậu…đôi mắt vô hồn…

Tớ biết, nụ cười của cậu, cái cách cậu luyên thuyên đủ thứ chuyện trên đời, rồi những lúc cậu hành xử “không bình thường” …tớ biết chứ, biết hết…bởi trong mắt cậu, tớ nhìn thấy đôi mắt ẩn giấu những nỗi niềm, đôi khi nó trầm buồn nhưng rồi lại nhanh chóng sáng lên che giấu những cảm xúc không có thật…

Tớ biết, cậu sợ một ai đó thấy cậu gục ngã, thấy cậu yếu đuối…thế nên, cậu cố lao ra như một cơn cuồng phong mạnh mẽ, gồng mình đánh tan mọi mệt nhoài, cậu chạy đua cùng thời gian, cậu chạy mãi, chạy mãi…đến khi nhận ra bản thân cậu…yếu đuối, mệt nhoài và không thể gắng gượng thêm nữa…

Tớ biết, cậu luôn nhìn quanh và đang cố tìm một ai đó, một đôi mắt, đôi tai có thể nhìn thấy, lắng nghe những xúc cảm ở cậu , chỉ đơn giản là vậy thôi nhưng…ừh, cậu tìm mãi vẫn không thấy…

Tớ biết, cậu đang cố làm cạn khô đôi mắt…nhưng cậu ạ, cũng sẽ có lúc cậu không chịu đựng được nữa, sẽ có lúc, cậu không giấu được nữa đâu, phải khóc thôi, lại phải khiến đôi mắt cậu mệt mỏi bởi những điều đang xảy ra trong tim cậu…


Ừh …tớ biết, biết hết…NHƯNG…

Xin cậu đấy, hãy khóc đi…đừng sợ những ánh mắt ngoài kia sẽ nghĩ gì, cậu phải biết, nếu khóc được cũng có nghĩa, cậu sẽ không phải gồng mình lên nữa, hãy như lúc bé thơ ấy, khi đau thì khóc…khi vui thì cười…đừng cố làm ngược lại nữa nhé…

Xin cậu đấy, những khi nỗi buồn của cậu quá lớn trong khi sức chịu đựng của cậu có giới hạn,  hãy để tâm mình tĩnh lại, đừng bốc đồng nhé, rồi cũng qua thôi…đừng nghĩ và làm đến những điều tồi tệ…hãy tự thương lấy bản thân mình nhé, không ai có thể giải thoát cho cậu ngoài bản thân cậu đâu...hứa với tớ, đừng tự hành hạ bản thân mình nữa, cậu nhé…

Cậu biết mà, trong cuộc sống,  yếu đuối… mệt mỏi là điều không thể tránh khỏi; nỗi buồn là không tên, cảm xúc cứ chợt đến rồi đi trong thoáng chốc…có những điều mà lý trí không thể điều khiển được và con tim không tìm ra lối thoát...

Vì thế...

Cậu nhớ nhé… hãy cứ yêu thương, hãy cứ ước mơ, hãy cứ là chính bản thân mình, buông tay khi không thể níu giữ, khóc khi không thể chịu đựng và ngủ thật ngon để nỗi buồn trôi vào quên lãng…

Có người đã từng bảo nụ cười của cậu…rất đẹp…vì thế, đừng biến điều xinh đẹp đó của cậu thành nơi che đậy nỗi buồn, hãy cứ cười khi là chính mình cậu nhé…hoặc, nếu cậu không thể cười…thì tớ mong được nhìn thấy những giọt nước mắt của cậu…để được thấy, cậu là chính mình – một trái tim yếu đuối cần được che chở, sẻ chia…

Hãy như thế cậu nhé, cố tìm về một thời kí ức, tìm thấy cậu của ngày xưa…vẫn trẻ con lắm, vẫn xốc nổi lắm, vẫn sợ sệt và ngang bướng lắm… 

0 nhận xét: